Diễn đàn Lớp 12c7- Một thời để nhớ - Trường cũ tình xưa
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nơi gặp gỡ những thành viên lớp 12 C7 (2001-2004)

°º¤ø,¸¸,ø¤º°`°º¤ø,¸ (Diễn đàn đang trong thời kỳ khó khăn, bạn hãy giúp đỡ diễn đàn bằng cách đóng góp những bài viết giá trị) °º¤ø,¸¸,ø¤º°`°º¤ø,¸
»-(¯`v´¯)-» (Chào mừng đến với diễn đàn!) »-(¯`v´¯)-»
Thông báo: Thành viên vào diễn đàn bằng địa chỉ https://lop12c7.forumvi.net để nhận được sự hỗ trợ tốt nhất!
Diễn đàn lớp 12c7 chính thức hoạt động trở lại từ ngày 01.02.2011 với tên miền mới http://diendan12c7.tk

You are not connected. Please login or register

Đời,..@!(tiếp theo)

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Đời,..@!(tiếp theo) Empty Đời,..@!(tiếp theo) 16/1/2010, 10:39

BichDiem

BichDiem
Lớp 7
Lớp 7

Anh Hai tỉnh rồi hả?
Tôi nhận ra tiếng của thằng em, con bà dì ghẻ.
-Tao bị sao vậy? – tôi chua xót hỏi nó.
-Em hổng biết, nghe nói anh bị miểng chai đáng trúng đầu rồi nó vào mắt luôn.
-Rồi sao? - tôi hốt hoảng hỏi nó.
-Em hổng biết anh có mà hỏi mẹ.
-Dì đâu? – tôi nói trong tiếng nức nghẹn ngào.
-Đi với bác sĩ rồi, Kìa, mẹ vô kìa, anh đi mà hỏi.
Tôi nghe bước chân lại, lại gần.
-Tôi sao rồi?
-Tao hổng biết, để đưa mày đi bệnh viện khác đã.
Dì kéo tôi ra khỏi giường, kêu thằng em thu xếp vài thứ, rồi rời khỏi bệnh viện.
Dì đưa tôi đi hết nơi này lại đến nơi kia, hết phòng khám này đến bạc sĩ nọ. họ cứ chọc chọc vào mắt làm tôi đau điến, nhưng mắt tôi vẫn không khá hơn chút nào. Có lần do đau và thất vọng, tối chán nãn :
-Tôi không đi nữa – tôi nói mà lòng nghe nặng trĩu.
Dì đánh tôi thật mạnh, rồi quát vào mặt tôi:
-Mày không đi chạy chữa, mày muốn bị mù hả?
-Kệ tui – tôi nói với giọng bất cần
-Mày không đi, tao cho mày đi ăn xin, mày đừng bắt tao nuôi mày suốt đời.
Tôi ứa nước mắt, nghe nghẹn đắng trong lòng. Nén tất cả nỗi nhục nhã vào trong:
-Tui đi, tui đi, được chưa!
Sau câu nói đó tự nhiên tôi cảm thấy rất tủi thân, tôi bật khóc, khóc thật nhiều. Dì lại tiếp tục đưa tôi đi.
Một ngày trời khá lạnh, dì đưa tôi đến một bệnh viện rất xa, rất xa. Sau này tôi mới biết đó là miền Bắc xa xôi. Dì băng kí cho tôi làm phẩu thuật. Trước khi tôi vào phòng mổ, dì đến ngồi trên giường rồi nói với tôi:
-Lần này dù được hay không cũng là lần chót. Mày cầm lầy – dì ném vào người tôi một chiếc túi thật to- Tất cả đồ đạc, giấy tờ của mày đều ở trong đó. Tiền viện phí tao trả hết rồi, còn đây – dì dúi vào tay tôi - Tao cho mày thêm ít tiền, mày phẩu thuật xong thì hãy tự mà sống, mày đừng bám vào tao nữa.
Tôi không nói được một lời, không có chút cảm giác, tôi như kẻ rơi vào địa ngục u ám, đầu óc rỗng toát. Tôi chỉ còn biết nuôi 1 hy vọng mỏng manh, phẩu thuật sẽ thành công, mắt tôi rồi sẽ sáng, sẽ sáng.
Trời đã cho tôi một con đường sống, sau ca phẩu thuật, tôi dần hồi tỉnh, người bác sĩ già nua cười to đắc chí: “ Phẩu thuật thành công, mắt cậu sẽ khỏi”. Tôi như vừa thoát khỏi địa ngục trần gian, vui mừng gần như muốn ngất. Cảm ơn trời phật đã thương xót con.

Bình phục, tôi không về lại miền Nam, không vì lời đay nghiến của dì mà còn vì lòng tự trọng của tôi. Bắc sĩ già nhận tôi vào phụ giúp phòng mạch của bác. Cho tôi ở lại vừa giúp tôi có chốn nương thân, vừa giúp bác xem chừng phòng mạch. Công việc khá ổn định, có thu nhập, tôi quay lại việc học. Bác giúp tôi thi vào trường y. Tôi sống trong sự bảo bọc của bác từ đó.

7 năm sau, tôi đã trở thành bác sĩ, bác sĩ già nay đã trở thành bố vợ của tôi. Tôi yêu con gái bác ngay lần gặp mặt đầu tiên, ngày cô ấy quay về sau thời gian dài du học. Nàng đồng ý, bác cũng gật đầu sau lần ngỏ ý đầu tiên. Đám cưới chúng tôi tổ chức ngay sau khi tôi bảo vệ thành công luận án. Tôi như hoàng tử ếch lột xác thành người. Tôi hạnh phúc, và trân trọng hạnh phúc.

Mỗi lần đi công tác vào Nam, bố vợ tôi đều bảo: “Con nhờ ghé thăm dì, dù sao dì cũng nuôi con từ nhỏ”. Tôi chỉ dạ dạ cho quay chuyện, chứ trong lòng tôi luôn tìm đủ cớ để không quay lại mái nhà xưa.
8 năm hạnh phúc tiếp tục trôi. Tôi đã có 2 cậu nhóc kháu khỉnh, tôi vẫn ở chung với bố vợ, vừa để săn sóc cho ông và cũng để trả cái nghĩa cái tình mà bấy lâu ông dành cho tôi. Tôi vẫn thường xuyên vào Nam công tác, nhưng chưa một lần về lại đường xưa, con đường đã trãi dài nổi cơ cực của tôi thời thơ ấu. Lần vào Nam này, bố vợ bắt tôi phải ghé thăm dì cho bằng được. Tuy không muốn, nhưng vì nể tình bố vợ, tôi cũng nén giận rão bước trên con đường xưa.
Đứng trước ngôi nhà cũ giờ đã thay đổi khá nhiều, khan trang như một căn biệt thự. Tôi nhấn chuông, bước ra chào tôi là một người phụ nữ khá lớn tuổi:
-Cậu tìm ai?
-Dạ, xin lổi cô, hồi nhỏ cháu ở đâu, hông biết, cô ...... ? - tôi ngập ngừng
Người phụ nữ nhìn tôi dò xét từ đầu đến chân, chắc nhìn cái dáng vẽ đừng hoàng của tôi, người phụ nữ, gật gật, đẩy cửa mời tôi vào trong. Rót cho tôi một ly nước, bà từ tốn:
-Chắc cậu là con của bà Mai phải không?
-Không ạ! – Tôi lắc đầu khoay khoảy , tôi mà thèm là con của mụ dì ghẻ độc ác đó.
-Vậy sao!, tôi mua nhà này cũng lâu rồi – bà suy tư một chút – cũng gần 20 năm rồi đâu ít
Gần 20 năm, tôi cười thầm mĩa mai trong bụng: “Chắc sợ thằng cố rách áo ôm này mò về nên mới vội bán nhà dời đi nơi khác đây mà!”.
Hồi lâu, như chợt nhớ ra điều gì đó, người phụ nữa nhanh miệng:
-Ừ, đúng rồi, tôi nhớ hồi đó bà Mai bán nhà để chạy chữa gì đó cho thằng con.
Tôi nghe bổng trong lòng nao nao khó tả, nhìn trân vào người phụ nữ đối diện.
-Ừ, đúng rồi, bà có thằng con bị mù, nên bán nhà để lo thang thuốc cho nó. Tội nghiệp.
Tôi nghe đến đây thì tôi choáng váng, bán tín bàn nghi, tôi hỏi gằn người phụ nữ thêm vài lần để xác định điều tôi vừa nghe là đúng.
Tôi loạng choạng rời nhà bà mà trong đầu rối tung. Tôi bước đến nhà bác tư tổ trưởng, hy vọng bác có thể giúp tôi tìm ra dì để làm rõ mọi chuyện. Bác tư gặp tôi vô cùng mửng rỡ, vổ mạnh vào người tôi :
-Mày đó hả, trời lớn trong đẹp trai dữ mậy.
Tôi cười nghẹn ngào :
-Bác có khỏe không?
-Ừ, tao khỏe. Vợ con gì chưa mậy?
-Dạ, cháu có vợ và 2 nhóc – tôi xoa xoa đầu trả lời bác.
-Ừ, cái thằng này tệ, có vợ mà hổng báo tin về nhà cho dì mày và hàng xóm biết chia vui.
Tôi hơi bối rối, nói như thỏ thẻ vào tai:
-Bác biết dì con ở đâu không?
-Ừ, nó mất 2 năm rồi – giọng bác trầm xuống- tội thằng em mày, nó nghèo lắm. Ừ, nó vá xe ở bên kia ngã tư kìa, mày đến cho nó vui.
Chia tay bác, tôi băng qua ngã tư, gặp mặt thằng em trai đã gần 20 năm xa cách mà không một lần tôi nhớ về nó. Nó đen và ốm, tôi không thể nhận ra, hồi tôi xa nó, nó vẫn còn là thằng nhóc nhỏ. Như nhận ra tôi, nó dò xét:
-Anh Hai phải hôn.
Tôi gật đầu, nó chồm tới ôm chầm tôi. Tôi để thế, không phản ứng. Nó mừng ứa cả ước mắt. Kéo cho tôi chiếc ghế :
-Anh Hai ngồi đi, về hồi nào vậy, dạo này anh có khỏe không, vợ con gì chưa?
Nó hỏi liền một hơi làm tôi không kịp trả lời, chỉ gật gật:
-Chị Ba, cho ly cà phê – nó quắt tay về phía bên kia đường, rồi quay lại nói với tôi – Uống cà phê nha anh, thằng em nghèo quá hổng có gì để tiếp đãi .
-Được rồi! – tôi gạt ngang
Tôi trầm ngầm một lúc rồi nói với nó:
-Nghe nói, dì mất 2 năm trước hả?
-Dạ - nó nói thật nhỏ như có chút nghẹn ngào.
-Mày chôn dì ở đâu?
-Hổng có, em đem thiêu rồi gởi tro cốt Mẹ trong chùa.

Sáng, tôi cùng thằng em đến chùa viếng hài cốt của dì. Bác tư cũng đi theo.
Theo tay nó, tôi thấy một cái hủ nhỏ, củ kỹ, nhìn vào di ảnh, tôi choáng cả người, căn mắt ra, như không tin vào những gì mình đang trông thấy. Chỉ vào bức ảnh, quay mặt qua thằng em, tôi nức từng lời :
-Sao… sao lại vậy ??
Nó ngước nhìn tôi như thấu hiểu, lấy ra miếng khăn giấy nhỏ, lau nhẹ lên bức hình:
-Sao gì chứ! Lúc mất mẹ bị mù nên chụp hình mới thế!
-Bị mù – tôi nói nhẹ còn hơn gió.
Bác tư đến gần dỗ vào vai tôi, tôi bất thần như một pho tượng đá. Thằng em chắc cũng không kèm xúc động, ức nước mắt nói trong nghẹn ngào:
-Hồi mẹ từ Hà Nội về, mẹ đã thế. Bác sĩ ở đó móc mắt mẹ gắn cho anh Hai - rồi nó khóc lớn.
Tôi lảo đảo té bịt xuống sàn, nước mắt ứa ra.
Bác tư đở tôi dạy, rung rung:
-Con Mai nó vì chữa mắt cho mày bán cả nhà cả cửa. Hồi bác sĩ bảo mày có thể bị mù vĩnh viễn nó đã đưa mày đi Hà Nội để đổi mắt cho mày. Còn nữa, tiền tao nói của ba mày để lại cho mày cũng là của nó. Nó biết mày muốn thi Đại Học nên đã bán cả miếng đất hương quả bên nhà mẹ nó, nó năng nỉ tao đưa lại cho mày. Chứ hồi ba mày chết vì làm ăn thất bại có để đồng xu cắc bạc gì cho vợ cho con. Con hai Hương ở Xì Gòn tao cũng đâu có uen, là dì mày nó lên đó mướn nhà trọ cho mày. Dì ghẻ mà như nó, cũng.....
Từng câu từng chữ của bác tư làm lòng tôi tan nát, nước mắt tôi chãy dài theo những hối hận ăn năn. Tôi khóc và chỉ còn biết khóc, giờ hiểu ra thì tất cả đã muộn màng. Gương mặt của dì, lằn roi đau nhói ngày xưa, tiếng la tiếng hét, cùng bao nhiêu lời cay tiếng đắng bổng ập về trong ký ức của tôi, nhưng tất cả cảm nhận về nó không còn như xưa, như xưa....

Một năm sau, tôi đưa gia đình vào Nam, dắt vợ con tôi về lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Taxi bon bon trên con đường quen thuộc, phố xá vẫn ồn ào, tấp nập. Tôi ra hiệu cho xe dừng lại ở một cửa hàng hoa quả. Tôi xuống xe, ghé vào. Nhìn những lẵng hoa hồng được cắt tỉa công phu, nghiêng nghiêng giấy đỏ “Mừng ngày 8/3”. Tôi nghe chột dạ. Chọn ít trái cây, tôi mua luôn chục hoa hồng đỏ. Ngày tám tháng ba.....
Tôi đặt trước trước di ảnh dì, đốt hương nghi ngút, trao cho vợ và 2 con. Con tôi tròn xoe mắt, tôi vỗ nhẹ vào đầu 2 đứa trẻ thơ:
- Thấp hương cho nội đi con!
(hic,cảm động quá)

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết