Nàng gặp lại Vinh khi đã có cuộc sống gia đình rất tốt đẹp, song vẫn còn gì đó gợn lại trong lòng nàng, như con sóng nhẹ gợi lại nỗi nhớ, nụ cười buồn về sự mong ngóng ngu ngơ. Hồi đó...
Hai đứa học đại học cùng nhau, Vinh học giỏi, nàng cũng chẳng kém. Họ trở nên thân thiết rồi mến nhau từ lúc nào. Mãi đến kỳ cuối cùng của năm học cuối Vinh mới đủ can đảm tỏ tình, nàng run rẩy đón nhận mối tình đầu và cùng hẹn nhau, Vinh sẽ về quê ổn định công việc trước, rồi gắng thu xếp việc cho nàng.
Sau khi, nhờ bố mà có chân trong ủy ban nhân dân tỉnh, Vinh chưa kịp thực hiện lời hứa thì mẹ anh đột nhiên đổ bệnh ung thư, cả nhà xúm vào chăm sóc, nàng cũng vượt đường xa đến thăm, song chuyện của họ phải gác lại, nàng ở Hà Nội tìm việc và chờ đợi.
Năm sau mẹ Vinh mất, nàng về chia buồn. Vinh đối xử với nàng vẫn nhẹ nhàng, tình cảm, nhưng công việc và đám cưới của họ chưa ai dám nhắc đến.
Một năm nữa lại trôi qua, khi Vinh đang định xin phép bố và các anh chị để cưới nàng thì cũng là lúc bố anh thủng thẳng thông báo cuối tháng ông sẽ làm mâm cơm, chính thức đưa một bà về sống chung. Cả nhà ầm ầm tiếng cãi cọ, phản đối… Vinh lại ngậm ngùi gạt chuyện của mình sang bên. Nàng vẫn kiên nhẫn chờ dù quanh nàng có bao kẻ si tình.
Một năm sau đám cưới của bố, lần này trước mặt các anh chị, cô chú, Vinh tuyên bố sẽ cưới nàng, và cũng trước mặt nàng, bố Vinh thẳng thừng nói không chấp nhận, vì nàng quê xa, Vinh thì công việc đã ổn, chẳng tội gì phải cưới một người về lại phải lo từ đầu. Bạn bè ông gần đây thiếu gì người có con gái xinh đẹp, công việc tốt lại dễ tìm hiểu tông giống…
Mặt nàng xám ngoét không thốt nổi nên lời. Vinh cũng gay gắt, tức giận.
Bố Vinh nói xong thì bỏ đi, nàng cũng chào ra về, chạy ra bến xe bắt ô tô mà nàng không khóc được. Vinh cuống quýt lao theo, anh cũng buồn và thất vọng về người bố độc đoán. Vinh mong nàng chờ anh về thuyết phục gia đình, nàng là người hiền lành, tốt nết hẳn mọi người sẽ hiểu. Nàng nói trong nước mắt: “Chờ đến bao giờ? Hơn ba năm vẫn chưa đủ ư? Ta buông tha cho nhau thôi”. Nàng dứt khoát bước lên xe. Sau lần đó họ đứt liên lạc với nhau.
Vết thương lòng lành dần, nàng nhận lời với người mà mỗi lần đến chơi, bố mẹ nàng lại nức nở khen, chẳng cần hỏi cũng nhìn thấy sự hài lòng của họ nếu có người con rể như thế. Càng tiếp xúc nàng càng thấy anh gần gũi, thật thà, lại có chí tiến thủ, còn trẻ nhưng đã làm phó phòng, tương lai ngời sáng. Nàng theo anh về chung một nhà.
Thời gian trôi, những kỷ niệm buồn được nàng xếp vào chốn nào chẳng nhớ, nhường chỗ cho một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc. Và đến hôm nay, nàng gặp lại Vinh.
Anh được cơ quan cử đi học ở gần đây, vậy là Vinh vẫn đi theo con đường chính trị như bố và dường như đã thành đạt. Song ba năm qua, Vinh chưa lập gia đình. Ánh mắt anh nhìn nàng vẫn tha thiết. Chuyện trò được một lúc nàng chào Vinh ra về vì “phải cơm nước cho chồng”. Thật ra tối nay, chồng nàng không ăn cơm nhà.
…
Sáng Chủ Nhật, nàng nấu bữa sáng xong gọi mãi mà chồng chẳng buồn dậy. Nàng liền ôm quần áo đi giặt và bủn rủn nhìn trân trân vào đồ tối qua chồng thay, có đến chục sợi tóc dài của ai đó, rồi đến cả mùi nước hoa không phải của nàng.
Lòng nàng rối bời. Nàng đã quen với tình yêu của chồng, giờ nàng thực sự yêu và tin anh. Vậy mà… Thảo nào dạo này luôn thấy anh đi tối ngày, liên tục kêu bận, có hôm còn phải phải “ngủ lại công ty cho kịp tiến độ công việc”.
Trong cơn điên loạn, lạc phương hướng ấy, nàng gọi điện cho Vinh. Họ gặp nhau trong một quán cà phê, nàng tha hồ xả mọi nỗi bực tức. Vinh tỏ vẻ thông cảm. Rồi anh nắm tay nàng, có ý nối lại tình xưa, bởi hình bóng nàng vẫn sâu đậm khiến anh không thể yêu ai khác...
Nàng như tỉnh lại, rụt tay về, bụng bảo dạ nàng đến đây để tìm sự sẻ chia, cùng lời khuyên nhủ chân tình chứ đâu phải xin sự thương hại và đi đến hạ sách đó. Xây mới khó chứ phá thì đơn giản lắm. Dẫu sao vợ chồng nàng đã rất hạnh phúc, nếu anh có người khác thật thì nàng cũng phải có trách nhiệm, tìm cách đưa anh về với gia đình. Rồi nàng thấy Vinh lạ lẫm như cái ngày chia tay ở bến xe, một lần nữa nàng lại tạm biệt anh để về với cuộc sống của mình.
Về nhà, nàng thấy chồng đang ngồi copy ảnh sang máy vi tính. Anh nhăn nhó: “Em đi đâu, để anh tìm mãi. Lại xem ảnh tối qua phòng anh đi liên hoan này”. Nàng giật mình: “Sao chị Khánh lại khoác áo anh sùm sụp thế kia?”.
“Hừ, mốt đấy. Mấy anh em cùng phòng, có ai mà phải điệu đà, trời lạnh buốt ruột, dám mặc phong phanh. Đến nơi mọi người ăn ầm ầm, nhìn sang thấy nó vẫn run cầm cập. Anh thương tình nên cho mượn”. Nàng bỗng nhũn như con chi chi.
Hôm sau về, chồng đưa nàng mười triệu tiền thưởng và ánh mắt không giấu được niềm tự hào “của một đồng, công một nén”. Thì ra hồ sơ quản lý chất lượng do chồng nàng vất vả đảm trách đã được kiểm duyệt, và công ty vừa có quyết định nhận chứng chỉ đạt tiêu chuẩn GMP.
“Cuối tuần ta đi đâu đó nhé, vừa qua anh bận, mình chẳng có lúc nào dành riêng cho nhau”. Nàng gật đầu, im lặng nhưng trái tim thì đang nở hoa rạng rỡ.
Sau khi, nhờ bố mà có chân trong ủy ban nhân dân tỉnh, Vinh chưa kịp thực hiện lời hứa thì mẹ anh đột nhiên đổ bệnh ung thư, cả nhà xúm vào chăm sóc, nàng cũng vượt đường xa đến thăm, song chuyện của họ phải gác lại, nàng ở Hà Nội tìm việc và chờ đợi.
Năm sau mẹ Vinh mất, nàng về chia buồn. Vinh đối xử với nàng vẫn nhẹ nhàng, tình cảm, nhưng công việc và đám cưới của họ chưa ai dám nhắc đến.
Một năm nữa lại trôi qua, khi Vinh đang định xin phép bố và các anh chị để cưới nàng thì cũng là lúc bố anh thủng thẳng thông báo cuối tháng ông sẽ làm mâm cơm, chính thức đưa một bà về sống chung. Cả nhà ầm ầm tiếng cãi cọ, phản đối… Vinh lại ngậm ngùi gạt chuyện của mình sang bên. Nàng vẫn kiên nhẫn chờ dù quanh nàng có bao kẻ si tình.
Một năm sau đám cưới của bố, lần này trước mặt các anh chị, cô chú, Vinh tuyên bố sẽ cưới nàng, và cũng trước mặt nàng, bố Vinh thẳng thừng nói không chấp nhận, vì nàng quê xa, Vinh thì công việc đã ổn, chẳng tội gì phải cưới một người về lại phải lo từ đầu. Bạn bè ông gần đây thiếu gì người có con gái xinh đẹp, công việc tốt lại dễ tìm hiểu tông giống…
Mặt nàng xám ngoét không thốt nổi nên lời. Vinh cũng gay gắt, tức giận.
Bố Vinh nói xong thì bỏ đi, nàng cũng chào ra về, chạy ra bến xe bắt ô tô mà nàng không khóc được. Vinh cuống quýt lao theo, anh cũng buồn và thất vọng về người bố độc đoán. Vinh mong nàng chờ anh về thuyết phục gia đình, nàng là người hiền lành, tốt nết hẳn mọi người sẽ hiểu. Nàng nói trong nước mắt: “Chờ đến bao giờ? Hơn ba năm vẫn chưa đủ ư? Ta buông tha cho nhau thôi”. Nàng dứt khoát bước lên xe. Sau lần đó họ đứt liên lạc với nhau.
Vết thương lòng lành dần, nàng nhận lời với người mà mỗi lần đến chơi, bố mẹ nàng lại nức nở khen, chẳng cần hỏi cũng nhìn thấy sự hài lòng của họ nếu có người con rể như thế. Càng tiếp xúc nàng càng thấy anh gần gũi, thật thà, lại có chí tiến thủ, còn trẻ nhưng đã làm phó phòng, tương lai ngời sáng. Nàng theo anh về chung một nhà.
Thời gian trôi, những kỷ niệm buồn được nàng xếp vào chốn nào chẳng nhớ, nhường chỗ cho một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc. Và đến hôm nay, nàng gặp lại Vinh.
Anh được cơ quan cử đi học ở gần đây, vậy là Vinh vẫn đi theo con đường chính trị như bố và dường như đã thành đạt. Song ba năm qua, Vinh chưa lập gia đình. Ánh mắt anh nhìn nàng vẫn tha thiết. Chuyện trò được một lúc nàng chào Vinh ra về vì “phải cơm nước cho chồng”. Thật ra tối nay, chồng nàng không ăn cơm nhà.
…
Sáng Chủ Nhật, nàng nấu bữa sáng xong gọi mãi mà chồng chẳng buồn dậy. Nàng liền ôm quần áo đi giặt và bủn rủn nhìn trân trân vào đồ tối qua chồng thay, có đến chục sợi tóc dài của ai đó, rồi đến cả mùi nước hoa không phải của nàng.
Lòng nàng rối bời. Nàng đã quen với tình yêu của chồng, giờ nàng thực sự yêu và tin anh. Vậy mà… Thảo nào dạo này luôn thấy anh đi tối ngày, liên tục kêu bận, có hôm còn phải phải “ngủ lại công ty cho kịp tiến độ công việc”.
Trong cơn điên loạn, lạc phương hướng ấy, nàng gọi điện cho Vinh. Họ gặp nhau trong một quán cà phê, nàng tha hồ xả mọi nỗi bực tức. Vinh tỏ vẻ thông cảm. Rồi anh nắm tay nàng, có ý nối lại tình xưa, bởi hình bóng nàng vẫn sâu đậm khiến anh không thể yêu ai khác...
Nàng như tỉnh lại, rụt tay về, bụng bảo dạ nàng đến đây để tìm sự sẻ chia, cùng lời khuyên nhủ chân tình chứ đâu phải xin sự thương hại và đi đến hạ sách đó. Xây mới khó chứ phá thì đơn giản lắm. Dẫu sao vợ chồng nàng đã rất hạnh phúc, nếu anh có người khác thật thì nàng cũng phải có trách nhiệm, tìm cách đưa anh về với gia đình. Rồi nàng thấy Vinh lạ lẫm như cái ngày chia tay ở bến xe, một lần nữa nàng lại tạm biệt anh để về với cuộc sống của mình.
Về nhà, nàng thấy chồng đang ngồi copy ảnh sang máy vi tính. Anh nhăn nhó: “Em đi đâu, để anh tìm mãi. Lại xem ảnh tối qua phòng anh đi liên hoan này”. Nàng giật mình: “Sao chị Khánh lại khoác áo anh sùm sụp thế kia?”.
“Hừ, mốt đấy. Mấy anh em cùng phòng, có ai mà phải điệu đà, trời lạnh buốt ruột, dám mặc phong phanh. Đến nơi mọi người ăn ầm ầm, nhìn sang thấy nó vẫn run cầm cập. Anh thương tình nên cho mượn”. Nàng bỗng nhũn như con chi chi.
Hôm sau về, chồng đưa nàng mười triệu tiền thưởng và ánh mắt không giấu được niềm tự hào “của một đồng, công một nén”. Thì ra hồ sơ quản lý chất lượng do chồng nàng vất vả đảm trách đã được kiểm duyệt, và công ty vừa có quyết định nhận chứng chỉ đạt tiêu chuẩn GMP.
“Cuối tuần ta đi đâu đó nhé, vừa qua anh bận, mình chẳng có lúc nào dành riêng cho nhau”. Nàng gật đầu, im lặng nhưng trái tim thì đang nở hoa rạng rỡ.
Phaidep.info